Bài viết là chia sẻ của chị Phùng Thị Mai Ly (Hà Nội) – một trong hàng chục ngàn bệnh nhân ung thư vú đang loay hoay tìm riêng cho “cơ thể mới” của mình một chiếc áo vú ưng ý.
“Vết sẹo đoạn nhũ như chiến tích của mình”
Năm 2015, mình phát hiện bị ung thư cuối giai đoạn 3 đầu giai đoạn 4 khi đang cho con bú. Trải qua 6 kỳ hoá chất thì khoảng tháng 2.2016 mình đoạn nhũ. Lúc đầu mình chỉ nghĩ là đi viện 1-2 tuần rồi về cho con ti tiếp và không nghĩ đến việc phải cắt bỏ bên vú có u. Vì khi đó mình không hiểu gì về ung thư và trải qua thời kỳ hoá chất thì mình cũng hiểu sau đó là phải đoạn nhũ.
Khi nhận tin đoạn nhũ mình cũng không nghĩ nhiều. Vì khi đó với mình, “được sống” là mục tiêu duy nhất! Nhưng đến ngày lên bàn mổ thì mình vẫn hồi hộp, việc mất đi một phần cơ thể làm mình thoáng buồn. Và điều dưỡng đẩy mình vào phòng mổ là người đã trấn an mình: “Vú mày xấu bỏ mẹ, cắt đi tiếc gì”. Ồ lúc đó mình như tỉnh luôn, không bị chìm vào sự tiếc nuối nữa. Vú của mình nó đang không khỏe thì mình tiễn nó thôi! “Okay” và mình đã hoàn thành việc đoạn nhũ.
Sau ca phẫu thuật, mình thấy nhẹ nhõm, thấy cảm giác cắt khối u ở ngực mình như hết bệnh! Nhưng cảm giác bị hẫng và mất thăng bằng và cảm giác thiếu thiếu một cái gì đó là có thật. Đến khi vết thương lành thì mỗi ngày mình phải đụng vào nó để xoa dịu cho đỡ tê bì. Mỗi lần nhìn và chạm vào vết sẹo mình thấy nó như chiến tích của mình, ghi một dấu ấn rất lớn của bản thân mình.
Nâng niu bên vú mất đi
Giai đoạn sau này đi làm, mình phải tìm mọi cách để làm sao mặc áo không bị lệch.
Đầu tiên mình nhét giấy vệ sinh, gấp lại thành bọc nhét vào. Được một khoảng thời gian khá lâu ấy nhưng như vậy mãi không ổn. Tiếp là mình ra chợ tìm nhưng chợ thì chỉ có áo thường, xuất xứ Trung Quốc, chứ không có áo cho người bị ung thư vú. Đi khắp chợ này chợ kia tìm mãi không được. Mình về chợ ở quê Lạng Sơn tìm cũng không xong nhưng thấy có hàng bán miếng silicon màu hồng mềm. Mình nhìn và nghĩ sẽ thay thế được nên mua. Nhưng dùng xong thì mình bị ngứa, ngứa lắm, rất khó chịu cho da, mình lại bỏ ra.
Sau đó mình dùng khăn xô mềm, có sẵn vì lúc đó con mình còn bé nên dùng nhiều. Mình gấp lại và đặt vào bên trong áo vú. Khăn xô rất mềm, không bị ngứa nhưng lại hay bị “xô” trồi lên trên. Lúc này mình thấy trên Facebook có bạn hay đăng bán đồ lót thiết kế và lặn lội đi gặp bạn ấy, trao đổi và nhờ may cho mình một chiếc áo vú. Nhưng sau đó mình thấy khó khăn quá nên không làm nữa.
Mình quay về dùng khăn xô truyền thống và có lúc soi gương thấy bên vú còn nhỏ nên xé thêm giấy nhét tạm vào. Đến khi vào các hội nhóm bệnh nhân, thấy có người đăng bán áo cho người bị ung thư vú, mình cũng mua của mấy người nhưng thấy không khác gì áo bình thường bán ở chợ mà là loại mỏng không gọng không đệm thôi. Những chiếc áo ấy không có gì đặc biệt nên sau một hồi mình đã dừng công cuộc tìm áo vú. Nó khá là mệt mỏi đó chứ.
Đến tháng 3.2022, 6 năm sau phẫu thuật đoạn nhũ, mình biết đến BCNV và dự án áo vú. Mình đăng ký nhận áo và may mắn được một chiếc.
Lúc mở ra cảm giác xúc động, chực khóc! Vì quá đầy đủ cho một chiếc áo vú, lúc này thì mình mới thấy giá trị thực sự của việc nâng niu bên vú mất đi là như thế nào. Vì từ trước mình toàn dùng khăn vải xô và nhét giấy vệ sinh thôi. Ôi xúc động lắm! Vì trong đó có đầy đủ từ áo đến quả và cả lời nhắn yêu thương. Mặc vào rồi mình không muốn bỏ ra luôn, vì nó mềm và rất dễ chịu.
Ngày mình gặp Tiên ngoài Hà Nội, mình có mặc chiếc áo đó. Nói chuyện với Tiên xong mới thấy, à, thì ra ngoài kia còn có người ngày đêm đi lo áo cho người đoạn nhũ. Cả một hội nhóm nâng niu cảm xúc, tinh thần cho mình…